Thứ Năm, 5 tháng 11, 2009

ĐÁNH THỨC

 Ta ngỡ... 
Tình đã chết theo năm dài cô lẽ 
Trong cuộc đời không còn được mùa xuân 

Đêm đông lạnh kéo dài năm tháng đó 
Hết đời người chỉ quạnh quẻ cô đơn 
Mùa đông sẽ kéo dài hơn mọi lúc 
Nắng xuân đâu soi rọi đến tâm hồn 
Ta chỉ sống trong mộng dài ảo tưởng 
Hạnh phúc nào đã vuột khỏi tầm tay... 
            ***********
Trong cuộc sống có ai ngờ, ai biết 
Ngày mai đây bao chuyện đến phiền lòng 
Lý trí - Con tim - luôn luôn làm đau khổ 
Cho những người hay nghĩ ngợi mông lung 
Nhìn trăng sáng tâm hồn người trãi rộng 
Mộng đào nguyên đã vội đến - vội đi 
Tương lai đó! có gì hay mờ mịt? 
Được gì đâu? Ta lại mất niềm tin 
Ta muốn: 
Cuộc sống yên bình như thuở trước 
Ta trách người sao đánh thức tình ta!
PHẠM BÁ CHIỂU
Cảm ơn nhà thơ với hai câu thơ tuyệt vời trách móc mà trách móc yêu: Ta muốn: Cuộc sống yên bình như thuở trước
Ta trách ngừơi sao đánh thức tình ta!
Tuyet Khanh
       Vâng trách người đã làm cho ta phải tiếp tục mơ mộng, giận hờn, chờ đợi,... trong tình yêu mà ta ngỡ đã không bao giờ có nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét