Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

MỘT MẢNH ĐỜI

- Thưa cô, cho con gửi lần 20000đ tiền học phí
           Tiếng nói khẻ khàng của đứa trò nhỏ có tên rất vững chải trong tự nhiên " Sơn 9 2" trong giờ sinh hoạt lớp làm cô chú ý. Nhìn gương măt xanh xao, gầy guộc như vừa trải qua nhiều đêm không ngủ của Sơn cô chợt chạnh lòng.
           Trống tan trường vang lên, từng tốp học sinh lũ lượt ra về, tiếng nói tiếng cười líu lo xao động cả sân trường. Cô nhìn theo hoc sinh lớp mình dần ra khỏi cổng. Trong nhóm trò đó hiện rõ một bóng gầy gầy tách ra khỏi nhóm, vội vã bước đi với cặp mắt lo âu khác với  thường ngày
           Trong nắng chiều vàng vọt, Sơn vội đặt cái cặp được may bằng bao thức ăn gia súc lên bàn ở góc nhà, bước đến gần chiếc giường tre có người đàn ông nằm trên đó. Nó đưa tay sờ trán ông rồi tần ngần xuống bếp mở nắp nồi cơm nhìn. Không hiểu sao nó đậy vội lại, bước nhanh đến lu nước uống một ca đấy.
           Bóng nắng đã tắt dần, Sơn với tay lưới đi ra ruộng, nó vừa thả lưới vừa thầm cầu mong sao cho được dính nhiều cá dđể sáng mai nó có tiền mua thêm thuốc cho ba nó và một ít thức ăn ngon bồi dưỡng cho sức khoẻ của ba. Mấy ngày nay, ba nó trở bệnh không đi làm thuê được nên cuộc sống của hai cha con nó đã vất vã, giờ đây chỉ có mình nó lo toan. Trong đêm vắng, vang lên tiếng ếch nhái huềnh hoang, tiếng động của mặt nước lạnh buốt, nó vẫn lội từng thửa ruộng này sang thửa ruộng khác với hy vọng sẽ có nhiều cá để ngày mai mua thuốc, mua thức ăn cho ba và còn thừa tiền đóng học phí cho trường.
           Nó nhớ lại ở lớp chỉ có mình nó là đóng là đóng tiền theo kiểu góp lần lần như vậy. Mà sao cô không rầy nhỉ? Chắc là cô cũng thông cảm cho hoàn cảnh của nó. Nó nhớ ánh mắt hiền từ của cô động viên nó: " em ráng học nghe Sơn, tương lai em rất dài, em thông minh và chịu khó cô tin em sẽ thành đạt ở ngày mai". Nó nhủ thầm em sẽ cố gắng không làm cô thất vọng... hơn nữa nó còn phải làm cho ba nó vui nữa chứ. Dù rất khó khăn nhưng ba nó không bao giờ muốn nó nghỉ học. Ba nó thường bảo: Một đời ba thất học chịu khổ đủ rồi, con phải cố gắng học hành cho tốt, mai sau sống không thiếu thốn, cực khổ như ba
          Trời sáng dần, trên tay nó cái giỏ đựng những con cá mà đêm qua nó đã thức để bắt sẽ cùng nó ra chợ. Nó vội vã nấu cho ba nồi cháo để khi ông thức dậy có ăn, rồi mang cặp lên vai, lại vội vã tới trường. Nó quyết tâm không để cho ba nó và cô giáo phải thất vọng vì nó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét