Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

HƯƠNG XƯA

Con về lại thoáng hương xưa
Nhớ con đường vắng cơn mưa dệt dài
Nhớ con sông, nhớ luống cày
Độ mùa lũ tới tràn đầy quê tôi
Ngôi chùa cổ kính trên đồi
Liêu xiêu ngói đổ tường vôi bạc màu
Gió đưa cành lá lao xao
Tiếng chuông cảnh tỉnh nao nao chiều tà
Hàng cau dạo ấy sau nhà
Nắng chiều đột kích vườn cà trước sân
Mẹ con xúm xít quây quần
Bữa cơm đạm bạc giữa sân mỗi chiều
Tháng mười bấc thổi hiu hiu
Lo xa cho mẹ..., nhớ nhiều ... quê hương
Chỉ có Mẹ! Thương càng thương
Hoàng hôn tím đỏ vấn vương trong lòng
Tình quê lai láng như sông
Quê hương là Mẹ, mênh mông biển trời
Con yêu mẹ nhất trên đời
Quê hương là Mẹ, ai ơi cùng về.
                                                     Nguyễn Thị Phượng                          
Cô ơi ! Đọc bài thơ này cháu thật cảm động . Cháu rất thích bài thơ này của cô .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét