Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012

CHUYỆN CÔ TÂM

Cô Tâm vừa đẩy cửa vừa bảo: Các em vào nhà đi.
Khác với thái độ hung hăng khi nãy, Quang, Thắng, Minh, Hoàng rón rén từng bước theo cô Tâm vào nhà.
-                     Các em ra sau rửa tay rửa mặt cho sạch sẽ rồi lên đây cô hỏi.
-                     Dạ - các em lí nhí lên tiếng và đùn đẩy nhau ra phía sau.

          Khi các em đã rửa sạch tay chân bước lên cô Tâm đã chuẩn bị sẵn 5 cái bánh mì Kinh Đô và một bình nước lọc. Cô bảo với hoc trò:
-                     Các em đói bụng rồi, mỗi đứa ăn cái bánh mì đi
-                     Dạ thôi cô. – Quang lên tiếng lắm lét nhìn cô
-                     Ăn đi nào, đã quá trưa rồi đó, cô cũng ăn nữa. Ăn xong ta sẽ làm việc nào.
          Cô vừa cầm bánh lên phát cho các em và cô xé bao bì ra cắn vào cái bánh. Bốn cậu bé ngập ngừng nhìn nhau rồi cũng xé các bao bì ra và ăn ngon lành. Chờ cho các em vừa uống nước xong cô Tâm mới bắt đầu hỏi:
-                     Giờ các em hãy cho cô biết tại sao Quang bị sưng tay như vậy?
-                     Dạ bạn Quang bị bạn Hoàng đánh đó cô. – Thắng nhanh nhảu nói
-                     Tại sao bạn Hoàng lại đánh Quang?
-                     Tại Quang phản bạn cô ơi! – Hoàng lên tiếng.
-                     Không phải, tau không phản bạn gì hết – Quang cãi lại
-                     Các em đừng cãi nhau chứ. Trả lời cho cô thôi. Hoàng em nói cho cô biết đi, Quang phản em thế nào ?
-                     Dạ, Thứ năm tuần trước Quang trốn tiết đi chơi game em biết nhưng không mét với cô Hương mà hôm thứ ba em đang chơi game thì Quang nói với cô Hương để cho ba em tới bắt về đánh em. Nó bán đứng em nên em đánh dằn mặt nó.
-                     Tau không bán đứng mày, tại Cô Hương biết mày đang ở đó nên hỏi tau, làm sao tau nói khác được? Cô nói thấy mấy chiếc xe của tụi mày ở sân tiệm nét đó.
-                     À! Thì ra vậy. Còn Thắng với Minh sao cũng tham gia đánh nhau?
-                     Dạ, Hoàng đánh không lại bạn Quang nên em vào bênh bạn Hoàng – Minh lên tiếng.
-                     Em thấy Hoàng với Minh đánh Quang nên em phải bênh bạn Quang – Thắng phân bua.
-                     Thì ra là vậy. Các em đều có lý lẽ riêng của mình khi đánh nhau phải không? Và lý của em nào cũng đúng hết. Chơi với bạn mình không để bạn bị bắt nạt là đúng rồi. Cô hoan nghênh các em. Nhưng còn một việc đáng làm hơn nữa là nếu bạn tốt với nhau thì không để bạn mình làm sai. Các em đi chơi game trong giờ học là đúng hay sai?
-                     Dạ…
-                     Không đúng phải không? Nhà trường đã nhắc nhở các em nhiều lần rồi và thầy TPT cũng nhắc các em trước sân cờ nhiều lần rồi sao các em không nhớ?
-                     Dạ…
-                     Giờ các em lại đánh nhau nữa. Các em đánh nhau vừa đau vừa lại làm mất trật tự, nếu lúc nãy các em không gặp cô mà gặp thầy TPT thì sẽ ra sao?
-                     Dạ… thầy sẽ bắt tụi em về văn phòng và mời cha mẹ tụi em vào. Cả bốn cậu bé lí nhí nói
-                     Các em có biết tai sao cô không đem các em vào trường mà lại dắt về nhà cô?
-                     Dạ không….
-                     Cô sợ cha mẹ các em sẽ giận mà đánh các em.
-                     Dạ, chuyện này mà ba của em biết sẽ đánh chết em đó cô – Thắng thành thật nói.
-                     Ba mẹ các em biết mà không đánh các em mới lạ đó!
-                     Sao vậy cô? – Các em tranh nhau hỏi.
-                     Có phải cuối năm học rồi các em đều được giấy khen là học sinh giỏi, riêng Quang còn được nhận thêm phần thưởng Đội viên xuất sắc của liên đội nữa phải không?
-                     Dạ…..
-                     Vậy mà từ đầu năm học đến nay các em bỏ tiết đi chơi rồi đánh nhau và nhất là kết quả điểm của các bài kiểm tra của các em thế nào? Toàn là dưới 5 thì làm sao mà không bị đòn cho được?  Giờ các em thấy mình sai chưa?
-                     Dạ tụi em xin lổi cô, tụi em sai rồi. Em hứa với cô là không trốn học đi chơi nữa –  Quang nói
-                     Tụi em không đánh nhau nữa đâu cô – Hoàng cũng lên tiếng.
-                     Giờ thì cô tin các em. Các em đừng làm cô buồn vì các em không giữ lời hứa nhé!
Vừa nói đến đây cô Tâm thấy Quang nhổm lên, kéo tay Hoàng nháy nháy mắt rồi nói :
-                     Cô ơi, tụi em ra phía sau một lát. Vừa nói vừa đứng lên đi ra phía sau thật nhanh.
Cô Tâm nhìn ra sân, có bóng người đang đi vào Quân một học trò cũ của cô dẫn đầu. Thì ra là có người vào nhà.
Vào đến nhà, sau khi hỏi thăm sức khỏe cô Tâm , Quân đại diện các bạn nói với cô:
-                     Thưa cô, năm nay lớp chúng em cũng tổ chức họp mặt vào ngày  01 – 01  như hàng năm. Tụi em đã liên lạc với nhau và các bạn muốn tổ chức có kế hoạch chu đáo và có ý nghĩa hơn những lần trước nên các bạn cử em đến trước thăm cô và mời cô đến dự với tụi em, sau nữa là em tham khảo ý kiến cô về chương trình tổ chức của tụi em.
-                     Các em đã trưởng thành hết rồi và cô nghĩ các em sẽ làm rất tốt cần gì phải tham khảo ý kiến của cô.
-                     Nhưng dẫu sao thì tụi em cũng là học trò của cô mà. Hơn nữa tụi em muốn bao giờ thầy cô cũ về họp mặt với tụi em đều hài lòng nên em muốn cô góp ý với tụi em. Giờ em gửi kế hoạch tổ chức của tụi em cho cô rồi hôm nào em sẽ ghé xin lại. Cô giúp tụi em nhen cô.
-                     Ờ! Cô sẽ xem .
-                     Tụi em cám ơn cô. Giờ em xin phép cô tụi em về, tuần sau em sẽ ghé lại.
-                     Ờ! Các em về. Cho cô gửi lời thăm gia đình các em nhé
-                     Dạ tụi em cám ơn cô.
Khi nhóm của Quân vừa ra khỏi sân, Quang và các bạn bước ra. Cô Tâm hỏi:
-                     Sao các em lại lánh mặt vậy?
-                     Dạ cái ông mặc áo xanh khi nảy là ba của bạn Quang đó cô – Hoàng nói
-                     Vậy Quang là con của Quân sao? Cô không chủ nhiệm em nên cô không biết. Ba em ngày trước học rất giỏi và ngoan được bạn bè tôn trọng lắm đó. Giờ ba em được các bạn cử làm đại diện tổ chức họp mặt lớp cũ.
-                     Chừng nào lớp của ba em họp mặt vậy cô?
-                     À! Tết dương lịch em ạ.
-                     Chắc là vui lắm hả cô. Không biết em xin theo có được không cô?
-                     Ừ! Được chứ! Để cô nói với ba em cho các em dự nữa nha.
-                     Dạ, hoan hô cô! Cô là nhất! – Quang nhảy cẩng lên
-                     Thôi nào, trễ lắm rồi đó, các em lo về đi. Nhớ là đã hứa với cô cái gì không?
-                     Dạ tụi em hứa là không trốn học và không đánh nhau nữa – Hoàng , Thắng cùng nói.
-                     Dạ cố gắng học giỏi nữa cô ơi! – Quang nói thêm vào.
-                     Cô hy vọng các em thực hiện tốt lời hứa của mình. Cuối năm học này các em trả lời bằng kết quả học tập nha. Cô chờ đó.
-                     Dạ, cô yên tâm đi. Cuối năm nay tụi em nhất định phải có giấy khen xuất sắc cho cô coi. Giờ thì… thưa cô tụi em về.
Cô Tâm nhìn theo các em mĩm cười, cô biết chắc chắn những cậu học sinh này sẽ giữ lời hứa với cô vì các em là những đứa trẻ thông minh.
  • Bình Thạnh
    Qua lần nào cũng gặp cô Tâm, sợ bị  đòn, thôi tui dìa !
  • Tainv1210
    E sang tham chi ne, hom qua chi ve nha co oi ko, NMB co nhac chi hoai, chi rat moc giong nhu nhung van tho chi lam buoi off, nhung hinh anh thi rat dat dao hinh anh, chuc chi tuan moi vui va binh an chi nhe
    • Tuyet Khanh
      Cám ơn em nhé! Hôm qua chị về đến nhà gần 6g. Chị không thích những gì quá trau chuốt, hình thức em ạ. Chủ yếu là tình cảm chân thực. Chúc em luôn vui, thành công trong công việc và thật hạnh phúc trong cuộc sống.
  • hương hồi xứ lạng
    khi thầy viết bài , bụi phấn rơi rơi !
  • TênTên
    • TênTên
    • 10:33 5 thg 2 2012
    Xin ghi ké vài dòng thơ cảm hứng nghe cô giáo !
    Biển cả  iêu người ,  tình thầy cũng thế
    Trăn trở  cận kề   dạy dỗ yêu thương
    Con chữ  vấn vương  thơm hương nét  chữ…
    Hoá mầm  nhân văn gìn giữ  tâm hồn
    Vì thế xin  đừng buộc em lựa chọn
    Miệng  đời bão bùng, câu nói thừa ra…
    Em luôn đắn đo cả   trên lớp học.
    Giảng bài là thơ, lời nói của thầy …(LB)
    • Tuyet Khanh
      Bao nhiêu là con chữ 
      chẳng bao giờ ngủ yên 
      bao nhiêu là khát vọng 
      thầy khơi nguồn bay lên 
      chữ bể dâu sóng bạc 
      dặm trường cùng thời gian 
      chữ vượt qua ghềnh thác 
      mang về bao yêu thương
      lòng người thầy bâng khuâng
      trước cánh đồng bất tận 
      biết bao là hạt chữ 
      ươm đầy hương sắc xuân!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét