Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010

GÀ RỪNG MỞ LỚP

       
rung5572copy.jpg
         Té tè te ….te…te….
        Mọi vật còn đang mơ màng trong giấc ngủ bỗng choàng tỉnh bởi tiếng gáy trong trẻo vang lên ở mỏm đá bìa rừng cạnh hồ nước trong phẳng lặng. Ai đã cất lên chuổi âm thanh trong trẻo đó? Lủ lượt muông thú trong khu rừng chồi đổ xô nhau ra xem. Trên mỏm đá cao cạnh hồ nước có một con gà rừng đang giang cánh, vươn cổ ra cất cao giọng gáy té tè te…..te…..
         Sau phút ngỡ ngàng, các con vật đến gần Gà Rừng vui vẻ cám ơn bạn đã đánh thức mọi người và khen giọng gáy của bạn Gà trong, hay, vang xa. Gà Rừng nhỏ nhẹ khiêm tốn sợ mình gáy to làm phiền các con vật khác. Cuộc sống ở khu rừng chồi lại trở nên vui vẻ hơn, sinh động hơn và nhất là mọi người ai cũng được nhìn ánh nắng ban mai tươi đẹp chiếu trên hồ nước bình yên mỗi buổi ban mai.

         Hàng ngày, Gà thức rất sớm và luyện cho giọng của mình ngày một hay hơn, vang xa hơn. Muôn loài cảm phục nên không tiếc lời khen ngợi, Gà ngày càng kiêu hãnh về mình hơn nữa và bắt đầu xem xét đến giọng của các con vật quanh mình. Gà thấy giọng của bác Gấu sao ồm ồm, giọng Khỉ Non líu xíu, giọng Thỏ Ngọc lí nhí, giọng Vịt mẹ ngang phè,…. Nói chung không thấy ai có được giọng hay như mình cả. Gà nghĩ ngay đến việc phải hướng dẫn cho các con vật kia tập luyện để có được giọng trong trẻo vang xa như nó. Nghĩ là làm ngay. Một buổi sáng sau khi mọi người tụ tập bên bờ hồ ngắm nhìn mặt trời lên tỏa những tia nắng rực rỡ ấp áp, Gà lên tiếng sẽ mở một lớp dạy luyện giọng và yêu cầu mọi người cùng tham gia để có được giọng hay nhất cho mình. Thấy hay hay muông thú tham gia thực hiện.
         Ngày đầu tiên Gà bảo giọng bác Gấu ồm ồm khó nghe quá, bác phải tập giơ hai tay ra và vươn cổ lên mỗi khi phát âm như thế mới có được giọng trong, vang xa được. Bác Gấu mĩm cười không nói gì, Gà bực dọc nói với các con thú bác là người thiếu hiểu biết mà không chịu học hỏi, thiển cận,… đủ điều.
          Hôm sau lại đếnVịt mẹ. Gà bảo giọng Vịt mẹ sao mà quang quác chói tai quá hãy nhìn Gà mỗi khi gáy mà tập giọng cho chuẩn… Vịt mẹ yên lặng. Gà cho là Vịt mẹ ngang bướng, lười biếng…
          … lần lượt các con thú khác cũng đều bị Gà đưa ra cho bài học phải nhìn vào gương Gà mỗi khi gáy mà tập giọng cho hay. Tất cả bỏ ngoài tai lời của Gà. Lúc này nó điên tiết lên vì thấy bao công sức của mình bỏ ra dạy cho mọi người nhưng không ai tiếp nhận. ( mà thực là vô lý làm sao các con vật làm thế nào tập theo lời Gà cho được). Nó đến gần bác Gấu mổ, đá bảo bác phải tập luyện giọng đi nào, rỉa lông Vịt mẹ vì tội lười biếng, mổ tai Khỉ non vì không nghe lời, đá chân Thỏ Ngọc vì không chú ý,…. Mỗi ngày, mỗi ngày đều xảy ra như thế. Không khí vui tươi ngày nào giờ trở nên nặng nề, khó chịu. Các con vật không nói rằng nhưng lãng tránh đi nơi khác. Mỗi buổi bình minh không còn cảnh đông vui chào đón các tia nắng hồng rực rỡ nữa. Tiếng gáy của Gà giờ không còn được mọi người đón nhận như buổi ban đầu.
          Thấy vậy Gà Rừng lùng sục trong rừng đến gặp từng con thú để đưa về tập luyện. Nó lùng sục, lôi kéo cho bằng được các con vật , không từ một biện pháp nào để tập hợp các con vật đến nghe nó gáy.
          Thấy không thể để cho tình cảnh này diễn ra mãi. Một buổi sáng, các con vật tề tựu đông đủ bên hồ nước. Gà nhảy tuốt lên mõm đá và bắt đầu bài dạy của mình. Sau khi đưa ra cách giang hai cánh như thế nào, vươn cổ làm sao để gáy, Gà đang đứng làm mẫu cho các con vật làm theo. Yêu cầu của gà được các con vật thực hiện nhưng không lần lượt nữa mà từng con, từng con cất giọng lên từ từ rồi nhanh dần và với cường đô ngày một tăng. Gà không còn nghe thấy gì nữa nhưng vẫn còn cố gắng đứng yên vênh váo trên mõm cao cho rằng mọi vật đã nghe lời mình. Bất ngờ, bác Gấu hét to lên một tiếng cùng với các con vật. Gà giật nảy mình không còn gượng đứng được nữa, té nhào xuống hồ nước lạnh băng buổi sớm với đôi cánh chấp chới , cái cổ vươn cao như đang còn muốn gáy lên chuổi âm thanh té tè te…te quen thuộc của nó nhưng đã bị làn nước dìm đi mất tiếng rồi.
          Các con vât lặng lẽ bỏ đi. Gà Rừng bơi được vào bờ. Với bộ dạng thảm thương như vậy , nhưng vẫn dũng mãnh cất lên với giọng run run té tè te…te… không ai nghe thấy nữa.
         Thương thay cho một tham vọng.
pojimay_ruku.jpg
Peacocks_01.3180329_large.jpg
DeerBaby.3175900_large.jpg
curiosityie0.jpg
  • Hang
    • Hang
    • 12:29 14 thg 10 2010
    Gà quên mất là: nếu mọi con vật đều gáy giống như mình thì còn đâu là muôn loàì nữa, Con người cũng vậy, ai cũng phải cố gắng giữ những nét riêng của mình và cố hoàn thiện thêm thôi. Chuyên của bạn nhe nhàng nhung sâu sắc lắm đó ntuyetkhanh à!
    • Tuyet Khanh
      Cám ơn bạn đã ủng hộ mình.
      Ngày mới nhiều niềm vui mới đến với bạn nhé!
  • Lam Duy Luc
    Nhìn mấy con vật bạn úp thấy thèm quá, toàn món ngon!
    • Tuyet Khanh
      Đặc sản không đây bạn ạ.
      Rất vui được làm quen với bạn
  • Thọ Lộc
    Câu chuyện ngụ ngôn của bạn làm tôi nhớ câu: Con gà cứ tưởng là do tiếng gáy của mình mà trời sáng.
    • Tuyet Khanh
      Ở đời sao có lắm kẻ hoang tưởng thế bạn nhỉ?
  • Thuy
    • Thuy
    • 09:11 10 thg 10 2010
    Phải chăng đó là cái giá của sự áp đặt một thế giới đại đồng??? Câu chuyện hay và rất thâm thuý.
    • Tuyet Khanh
      " hòa hợp nhưng không hòa tan"
  • TênTên
    • TênTên
    • 07:38 10 thg 10 2010
    Mỗi người một nét khác nhau Làm sao ép buộc phải cao giống mình...  
     
  • lao quangthau
      Câu chuyện của bạn hay quá thật ý nghĩa lắm , tại sao là gà mà cứ áp đặt cho các loài khác cái tư duy của gà nhỉ, mà các con vật cũng chịu đựng được gà lâu đấy chứ !  
    • Tuyet Khanh
      Bản tính của các con vật đó là hiền lành, an phận. thích hòa đồng vui vẻ nhưng vẫn giữ được nét đặc thù riêng của giống mình.  
  • Binhyen7131
    Sống ở đời nhiều khi người ta ghét nhau vì tiếng gáy TK ah!..Chủ nhật vui khỏe TK nhé
    • Tuyet Khanh
      Cuộc sống sẽ BY khi nào không còn cảnh gà rừng mở lớp kia đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét