Thứ Ba, 24 tháng 7, 2012

GIỌT NƯỚC MẮT MUỘN MÀNG

Hắn ngồi gặm ổ bánh mì trên chiếc ghế đá phía trước cửa hàng VLXD, những đám mây đen phía chân trời đang lặng lẽ kéo về. Ánh nắng vàng vọt buổi chiều lịm dần. Các bạn cùng làm công như hắn đã về hết rồi, chỉ còn lại mình hắn ngồi đây, trơ trọi...
Cách đây không lâu, hắn cũng có một mái nhà ấm cúng, một cô vợ xinh đẹp, giỏi giang và hai thằng con trai ngoan ngoãn.
Ngày hắn mới cưới vợ, cả họ nhà hắn mừng thầm vì người như hắn mà được làm rể một gia đình trí thức. Mẹ vợ hắn là giáo viên nghỉ hưu. Chị em bên vợ của hắn đều là công chức công tác ở tỉnh, ở huyện và là những người có uy tín đối với đơn vị cũng như ở địa phương. Còn hắn, một gã lang bạt, nghề nghiệp không ổn định, theo đám bạn giang hồ xuôi ngược hết miền Đông rồi đến miền Tây… nơi nào cũng in đầy dấu chân của hắn. Một lần về thăm mẹ trong bệnh viện, hắn gặp một cô gái nhỏ nhắn đi thăm người bác nằm cùng phòng bệnh với mẹ hắn. Sau vài câu trao đổi, hắn quyết định dừng bước giang hồ. Gần năm sau, đám cưới được tổ chức. Hắn về ở hẳn bên vợ.

Khi thằng con trai lớn của hắn chào đời, cha mẹ vợ cho hắn cất nhà riêng. Vợ hắn là chuyên viên của phòng Nông nghiệp huyện, còn hắn với mối quan hệ của vợ làm đầu mối nhân giống, tiêu thụ các sản phẩm nông nghiệp của nông dân ở địa phương. Nhà hắn mau có của ăn của để, tiện nghi sinh hoạt hàng ngày đầy đủ. Hạnh phúc đong đầy trong mái ấm của hắn. Lúc thằng con trai kế của hắn ra đời, công việc làm ăn có phần khó khăn hơn đôi chút. Hắn cảm thấy vất vả, nhớ lại thời ngang dọc của mình. Ngày nào hắn cũng đi, nhưng không còn chí thú làm ăn như ngày mới xây dựng tổ ấm mà đi gặp đám bạn giang hồ của mình. Nhậu nhẹt, bê tha suốt ngày, về đến nhà chân nam đá chân xiêu, không còn nghĩ đến vợ yếu con thơ. Lần lượt tư trang của hắn được đổi chủ, hắn bịa ra những lý do để vợ hắn tin và mua sắm cái khác cho hắn.
Ngày này qua ngày khác, hắn chìm vào trong đám hỗn độn đó. Hắn trở thành kẻ ăn bám vợ lúc nào không hay.Một hôm, hắn chợt nhìn lại, thấy vợ đi làm với bộ cánh sang trọng hơn so với một người suốt ngày chỉ biết đàn đúm bê tha như hắn. Hắn lại lồng lộn với ý tưởng vợ hắn đã cho hắn mọc sừng. Chì chiết, đay nghiến vợ mỗi sáng, mỗi chiều đến nỗi vợ hắn không chịu nổi phải xin nghỉ việc. Ở nhà vợ hắn xoay xở mở một cửa hàng buôn bán vật tư nông nghiệp. Những tưởng cùng chồng giữ lại hạnh phúc gia đình. Nhưng hắn ngày ngày vẫn làm bạn với ma men, lại thêm sinh tật bạc bài. Không còn tiền để chung khi thua bạc, hắn trở thành kẻ cắp của gia đình. Vợ hắn biết tất cả những hành động của hắn. Nhưng là một người phụ nữ chịu thương chịu khó, nhẫn nại với hy vọng sẽ cảm hóa được hắn để cho con không phải tổn thương tình cảm. Lặng lẽ gần mười lăm năm cố vun vén cho gia đình êm thuận. Hắn cũng ngạc nhiên với sức chịu đựng của vợ. Một lần vì không thể lấy cắp của gia đình được nữa, hắn mua thuốc an thần về hòa trong nước với liều cao cho vợ hắn uống để hắn dễ bề tẩu tán vật tư của vợ. Nhưng không may, vợ hắn phát hiện được. Lần này vợ hắn kiên quyết đưa hắn ra tòa ly dị. Hắn hết lời năn nĩ, hứa hẹn. Nhưng như một ly nước đã tràn, vợ hắn không tha thứ cho hắn nữa. Hắn đành phải rời khỏi nhà với một số tiền nhỏ vợ cho và chiếc xe máy duy nhất của gia đình để làm chân. Vợ hắn không đòi hỏi hắn phải chu cấp cho con hay cùng trả những món nợ chung mà hắn gây ra trong gia đình. Vợ hắn chỉ có một yêu cầu duy nhất là hãy để yên cho nàng làm nuôi con. Những ngày đầu hắn thường xuyên về nhà, nhưng vợ con hắn kiên quyết không cho vào nhà. Con hắn không xua đuổi thẳng nhưng bảo với hắn về nội ở và lo làm ăn đừng làm phiền người khác.
Về nhà với mẹ đẻ của hắn một thời gian ngắn. Không ai chịu nổi tính hay ăn không làm, say sưa suốt ngày của hắn. Hết tiền, xe máy cũng không còn. Giờ hắn đi làm thuê, bốc vác cho cửa hàng VLXD gần nhà vợ hắn. Hôm qua, hắn ghé qua nhà vợ hắn tắm nhờ, con hắn không cho vào nhà có lẽ sợ hắn chôm đồ…
Giờ đây, hắn ngồi như cái bóng trên ghế đá lạnh lẽo gặm nhắm nỗi cô đơn mà đáng ra không phải của hắn. Trên gương mặt khắc khổ của hắn những giọt nước lăn dài. Nước mưa của buổi chiều muộn hay nước mắt muộn màng của hắn…
  • Thép Rỉ
    Đã dám chơi thì không run.Đã run thì không chơi.Đã có thói giang hồ mà còn rơi nước mắt
    nữa à ! Thế thì tên giang hồ nầy còn có khả năng cảm hóa được,mong gia đình áp dụng khổ nhục kế với hắn một thời gian để hắn chừa thói hư tật xấu nhé.Cảm ơn nhé,mến !
    • Tuyet Khanh
      Rất hy vọng là như vậy anh ạ. Nhưng có lẽ đó đã là bản chất của hắn rồi anh ơi! Gia đình hắn cũng bó tay rồi.
      Chúc anh luôn vui, khỏe.
  • Lại Thuý Hạ
    E ghé thăm chị và e có thêm được bài học bổ ích làm hành trang trên đường đời thông qua bài viết rất hay và đi vào lòng người của chị . Cảm ơn chị nhé . Chúc chị luôn vui vẻ , mạnh khoẻ và hạnh phúc .
    • Tuyet Khanh
      Trong xã hội có nhiều câu chuyện thật buồn phải không em. Hy vọng những cảnh đời như trên ngày một ít dần đi để hạnh phúc luôn ngập tràn trong các gia đình nhỏ bé của mỗi người.
      Chúc em luôn vui, khỏe, hạnh phúc, và thành đạt trong mọi lĩnh vực.
  • nhamaybeo
    Không biết quí cái mình đang có , khi mất rồi thì khóc củng muôn , câu truyện chi viết rất thực và xung quanh đâu đó vẫn còn
    em thích viết bài dùng phông chữ này nè chị ,
    • Tuyet Khanh
      Cám ơn em đã đồng cảm với bài viết. Trong xã hội vẫn còn nhan nhản những câu chuyện na ná như vậy. Không biết đến bao giờ mới không còn cảnh này để mọi người cùng vui em nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét