Tôi nhìn em ngại ngùng trên bục giảng
Tay run run viên phấn trắng ngập ngừng
Lời vào bài em nói chẳng thành câu
Với ánh mắt e dè nhìn cuối lớp
Tôi chợt nhớ...
Hình ảnh mình hơn hai mươi năm trước
Cũng ngại ngùng trong giờ dạy đầu tiên
Bao ánh mắt nhìn vào tôi không chớp
Làm ngập ngừng lời nói dẫn vào bài...
Tôi nhìn em dịu dàng như thầm nhắc
Có chi đâu mà em phải ngập ngừng
Học trò lạ, rồi sẽ quen cô giáo
Chẳng có gì để bở ngỡ vậy đâu!
Như tôi đấy, qua bao năm lên lớp
Nhìn thấy em tôi lại nhớ về mình
Lúc mới bắt đầu vào cuộc hành trình
Bao e thẹn, ngập ngừng và bở ngở...
Ngày mai đây khi tuổi nghề đã có
Em sẽ nhủ mình bối rối làm chi
Khi lên lớp với tiết đầu tiên ấy
Kỷ niệm này sẽ mãi mãi trong em.
Ai mà chẳng ngại ngùng
Vương bụi phấn lung tung
Bước đi bao lúng túng
Nghìn năm chưa dễ mấy ai quên !