Em muốn quên anh đi
Cho tâm hồn yên ổn
Cho tâm hồn yên ổn
Em muốn quên anh đi
Cho trọn tiếng vui cười
Nhưng
Bóng anh vẫn quanh quẩn đâu đây
Trong ánh mắt - nụ cười em
Không trọn
Ánh trăng sáng trên trời cao xanh thẳm
Hồn em sâu như đêm tối không trăng
Cuộc đời em như gắn chặc với u sầu
Trong thầm lặng biết bao là đau xót
Anh xa thẳm - ngoài tầm tay em với
Trong mập mờ, trong ảo tưởng - vì đâu?
Em khóc nghẹn, lệ sầu không rơi được
Có ai đâu hiểu thấu nổi lòng em...
Một ngày kia khi tất cả an bày
Còn gì nữa - chỉ một trời tiếc nuối!...
Hồn em sâu như đêm tối không trăng
Cuộc đời em như gắn chặc với u sầu
Trong thầm lặng biết bao là đau xót"
Ghe tham Ban thay Bai tho rat hay ! Nhung doc nghe tam trang buon, chua xot qua !
Chuc Ban ngay moi vui ve, am ap, an lanh nhe!
PHÍA KHÔNG NHAU
Anh đi về phía không em
( Nguyễn Nhật Ánh)
có lẽ chỉ có Trịnh Công Sơn mới cảm nhận về mùa thu hay đến thế
Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo,
Em yêu rồi, anh đã vội quên ngay
Mới hôm kia tình tự đến mê say
Sang bữa nay anh làm như mất hết
Anh đòi mãi như một kẻ keo kiệt,
Trong hồn anh tình ái chẳng lâu sao?
Anh không chắt chiu dành dụm tí nào,
Là đất xấu hạt gieo không nảy nở
Nên anh mới luôn luôn nghèo khổ
Giận hờn như anh chẳng được em yêu
Mà thật ra em yêu dấu rất nhiều
Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo
(Xuân Diệu)