Trong cuộc sống có vô vàn những hoàn cảnh, những vui buồn và những tâm sự luôn muốn có những người bạn để cảm thông, chia sẻ,cùng vượt qua những lúc khó khăn nhất của cuộc sống để hướng tới tương lai tươi đẹp hơn.
Tặng bạn bài thơ mà MT được biết. Mong bạn hãy vui trở lại nhé Nhân duyên từ cái kiếp nào Sao em cứ lạc mãi vào giấc mơ Lạ lùng mê hoặc câu thơ Vấn vương lòng những ngẩn ngơ hàng ngày Không thành phu phụ kiếp này Ta làm tri kỷ...giãi bầy nhé em ! Yêu nhau
đành dứt áo ra đi Chẳng dám nhắn gửi nhiều
vì sợ tình níu kéo ! Khoảng trống chẳng lấp đầy nhưng không hề lạnh lẽo Chỉ cần dành cho nhau nỗi nhớ mỗi ngày Đã đủ say để tỉnh Những trái tim bướng bỉnh
cần phải được cách ly Dằn lòng, ta chẳng trách gì lẫn nhau
Học
Quên để... nhớ cho nhiều Học hờn giận để... cưng chiều đấy thôi Học lẻ
loi để... có đôi Học ghen là để... cho người thêm yêu Em thì xa vắng bao
nhiêu Tôi đành học cách nói điều vu vơ Học sắc sảo để... dại khờ Học
già dặn để... ngây thơ thủa nào Tôi giờ còn lại chiêm bao Cố trần tục
để... thanh tao kiếp người Mải mê học khóc cho... cười Quên hờ hững để
cùng người đam mê...
Những phép toán thông thường không thể tính Những yêu thương ta cộng cả cho
nhau Mỗi ngày, mỗi ngày nỗi nhớ nhiều thêm Một cộng một vẫn chỉ như là
một Cũng thế thôi khi không còn yêu nữa Hai số không cộng lại vẫn bằng
không Hai số không vô tình như một số Phỏng có ích gì khi “không” cứ
nhiều lên Khi kết quả là số âm ta vẫn cộng Thì trong tim ắt day dứt đớn
đau Và trong lòng là 1 vết thương sâu Và tình yêu chỉ còn như địa ngục
Anh mong muốn mình sẽ bằng dương một Dù trên đời đầy dãy những số âm Và
phép cộng lúc nào cũng có Hãy giữ mình đừng để nó âm nghe.
Nhân duyên từ cái kiếp nào
Sao em cứ lạc mãi vào giấc mơ
Lạ lùng mê hoặc câu thơ
Vấn vương lòng những ngẩn ngơ hàng ngày
Không thành phu phụ kiếp này
Ta làm tri kỷ...giãi bầy nhé em !
Yêu nhau
đành dứt áo ra đi
Chẳng dám nhắn gửi nhiều
vì sợ tình níu kéo !
Khoảng trống chẳng lấp đầy
nhưng
không hề lạnh lẽo
Chỉ cần dành cho nhau nỗi nhớ mỗi ngày
Đã đủ say để tỉnh
Những trái tim bướng bỉnh
cần phải được cách ly
Dằn lòng, ta chẳng trách gì lẫn nhau
quên đi để mà nhớ
Nhắc lại để cố quên
Dù tim thôi rung cảm
Dù lòng đã giá băng