( tặng hai blog phanhoacan và lv.thật)
Giáo - Lính tranh nhau cái chữ nghèo
Có gì hay chứ cứ mãi đeoBa lô của Lính giờ bạc phếch
Cặp sách Giáo kìa đã quăn queo
Giáo ngày hai buổi luôn đến lớp
Lính sáng lên rừng tối trèo đèo
Bao giờ Lính - Giáo lương no đủ
Khi ấy hết tranh cái chữ nghèo
Trong cuộc sống có vô vàn những hoàn cảnh, những vui buồn và những tâm sự luôn muốn có những người bạn để cảm thông, chia sẻ,cùng vượt qua những lúc khó khăn nhất của cuộc sống để hướng tới tương lai tươi đẹp hơn.
Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010
TRANH NGHÈO
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Giáo lính nào tranh cái sự nghèo ?
Nhưng mà sự thật, phải tùy theo.
Một thời muôn khổ...dưa và muối
Trăm nhớ ngàn thương... đói với nghèo
Nhắc lại, để cười vui hạnh phúc
Một thời giáo lính đã nằm queo.
Bây giờ lính giáo đều vui cả...
Sáng xỉn chiều say...tối chỗng quèo.
Chim ơi hãy bay lên,
Cao cao trên trời xanh,
Báo hiệu mùa xuân đến;
Từng nhành mai, nhành đào,
Nụ căng tròn vú mẹ,
Nở xòe cánh buồm căng,
Bay vào miền trăng sáng,
Bình minh rạng sáng rồi.
Chim non lại giương vỗ,
Mang đến bạn gần xa,
Niềm tin, yêu cuộc sống.
Phương Loan tặng bạn hiền, Những ngày mới hân hoan.
Nghe miên man ai khóc ở sương đời
Tiếng uất thét về một bờ dĩ vãng
Phút chốc thành cơn khói bụi xa xôi
Ta như nắng lập lòe bên cửa bạt
Đợi mùa đông trôi mãi cuối trời tàn
Một ánh mắt tan vào nơi hư ảnh
Phút chốc thành nấm mộ miên man
Chạy trốn vẫn lắm người theo theo hoài
"Giáo" thì chẳng biết chọn ai
Tính đi, tính lại ... "Lính" này em theo!