Ngày ấy đối với tôi quả là những kỷ niệm đẹp. Ngày đầu tiên làm quen với phấn trắng bảng đen, với học trò vùng đất "anh hùng" sao mà bỡ ngỡ. Vừa lạ người - vừa lạ chỗ - đôi chân cứ như quàng phải dây, bước ngập ngừng như sợ vấp phải một rào cản vô hình nào đấy. Chưa hết, khi vào lớp tôi không dám nhìn thẳng vào đám học trò phía dưới, sợ các em đọc được sự bối rối của mình.
Vào tiết
dạy đầu tiên, mặc dầu đã chuẩn bị giáo án thật kỹ, tham khảo giáo viên
hướng dẫn chu đáo và tối đó dành thời gian giảng thử cho các bạn cùng
nhóm xem, góp ý nhiều lần. Thế mà lên lớp lại lúng túng, quên mất câu
vào bài, quên câu chuyển ý, vô ý làm phấn vây đầy tóc, đầy áo,... trông
thật buồn cười.
Ấy vậy
mà học trò lúc giáo sinh thực tập lại rất dễ thương, ngoan ngoãn. Các em
đặc biệt rất yêu quí thầy cô thực tập. Ngày giả từ trường phổ thông để
về với giảng đường biết bao là nước mắt của trò, của thầy đã rơi trong
buổi chia tay ấy.
Kỷ niệm đó một lần nữa
sống lại trong tôi khi có một anh sĩ quan công an đến nhà tìm tôi. Cả
tôi và anh công an ấy không nhận ra nhau. Anh ta nhắc lại kỷ niệm ngày
tôi đi thực tập. Hơn ba mươi năm rồi, cô trò tưởng chừng như mới đây
thôi. Hình ảnh những buổi lên lớp, những cuộc viếng thăm trong công tác
chủ nhiệm... như cuộn phim được phát lại qua sự gặp gỡ bất ngờ đó.Nếu bạn hỏi tôi điều gì đã làm cho tôi không thể xa nghề dạy học này được? Xin thưa với bạn tất cả những gì tôi kể trên đã giữ tôi đến ngày hôm nay vẫn còn trên bục giảng và có lẽ sẽ theo tôi suốt cả cuộc đời.
Bồ công anh
Bồ công anh, bồ công anh
Chiều hoa phong sương em ra đi...
Cánh trắng phơi ngàn
Bên giòng sông vang huyền thoại
Một bước sang ngang
Để cho anh nét bút mong manh
Về một thời đam mê quá khứ
Bồ công anh xa cội gió tơi bời
Tìm em hoài anh ngã giữa chơi vơi
Bằng lòng một tiết dạy hay
Sẽ làm thầy bớt đắng cay đời thường
Phải đâu chỉ có mỗi trường
Mới rèn con trẻ sáng gương cho đời…