Có hai cô gái cùng học trường CĐSP của một tỉnh, chơi rất thân với nhau. Ngày ra trường cùng công tác chung một trường. Tình thân lại càng thân hơn khi cô này trở thành chị dâu của cô kia.
Thắm thoát qua hơn mười năm gia đình hoà thuận ( ít nhất nhìn bên ngoài mọi người đều đánh giá như thế). Bà con hàng xóm đều khen nhà có được một cô dâu đảm đang. Đồng nghiệp lúc nào cũng mong muốn được như vậy vì cô luôn đạt danh hiệu thi đua của phụ nữ hai giỏi.
Nhưng cách đây khoảng ba năm thì dư luận lại râm ran chồng cô có tư tình bên ngoài. Đa số không ai tin vì cô vừa đẹp người, đẹp nết, chịu thương chịu khó lo cho gia đình bên chồng không phân biệt là bên chồng hay bên ruột, khó tìm đâu ra người như thế. Nhưng rồi việc cũng vở lở ra khi tập thể hay tin cô mang một căn bệnh nan y ( bướu gan) và đồng thời tin cô ly dị cùng chồng. Cả trường buồn thay cho cô. Cô em chồng lại càng buồn hơn vì không khuyên nhủ được anh mình.
Lúc đó thì một tin mừng đến với mọi người. Cha mẹ chồng của cô không đồng ý cho con dâu và cháu nội ra đi. Giấy trắng mực đen ký vào yêu cầu con dâu và cháu nội ở lại cùng gia đình, con trai thì đi ra khỏi nhà cùng một số tài sản được chia cho. Mọi người nghĩ rằng đã gặp được một gia đình hiền đức sống có tình người. Ai cũng vui mừng chúc tụng cô.
Thêm một năm làm dâu, không có chồng bên cạnh. Dù đang bệnh nhưng cô vẫn đảm đang mọi việc trong nhà. Gia đình xây một ngôi nhà hoành tráng nhất ở địa phương ( gần như là một biệt thự). Có dư luận cho rằng cha mẹ già nên muốn xây nhà cho con dâu và cháu nội. Mọi người ai cũng mừng cho cô có phước. Khi nhà xây gần xong, chuẩn bị mừng tân gia thì cô con dâu không được đặt chân đến ngôi nhà lớn đó. Chuyện chưa dừng lại ở đây. Một buổi tối sau đêm Nguyên tiêu, cả anh, chị, em, cậu, dì, cha mẹ của chồng ( trong đó không có cô em chồng cùng dạy chung) và cả anh chồng đã ly dị cùng về ở ngôi nhà cũ mà mẹ con cô và cô em chồng kia đang ở gây chuyện, đánh đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà ngay trong đêm tối.
Khi hay tin dữ trên đồng thời còn nhận thêm một tin nữa là tất cả tài sản mà trước đây cha mẹ chồng cho vợ chồng cô đã được sang tên cho cha chồng hết. Nói chung hiện tại cô không có một chút tài sản nào ngoài hai đứa con trai cùng bị đuổi ra khỏi nhà với cô trong đêm tối.
Cô em chồng đã khuyên nhủ gia đình rất nhiều, nhưng không được gì mà hiện cô còn đang bị anh, chị em cô bảo là " ruột bỏ ra da bỏ vào" và cô cũng không yên với gia đình ruột của mình.
Đứng trước tình hình trên, dư luận bức xúc cho hoàn cảnh của ba mẹ con cô giáo, tập thể giáo viên và học sinh trong trường đã cùng nhau động viên, giúp đở, hỏi tạm đất và cất cho mẹ con cô một mái nhà nhỏ có nơi nương náu cho con ăn học và mẹ công tác để nuôi con. Hình ảnh những em học sinh sau buổi học nán lại để cùng nhau khiêng từng ky đất đắp nền nhà cho cô, giáo viên chặt cây, đẻo gỗ để cùng nhau dựng nhà,... không ai mà không mũi lòng.
Mừng thay tuy bị gia đình chồng bạc đãi nhưng cô vẫn còn tập thể lo lắng, động viên an ủi, học sinh thương yêu cô. Tuy cuộc sống không đầy đủ, dư giả về vật chất nhưng tình cảm của mọi người dành cho cô thật giàu có, không có gì có thể mua được.( ảnh có tính minh hoạ)
Cầu mong cho câu chuyện kể trên sẽ tiếp theo đoạn kết có hậu như bao câu chuyện cổ tích của Việt Nam.
và cùng ngỏ lời cám ơn bạn đã ghé nhà chia buồn
CHỊ Ạ TRÊN ĐỜI VẪN
CÒN NHIỀU NGƯỜI TỐT PHẢI KHÔNG CHỊ "SỐNG TRÊN ĐỜI CẦN CÓ MỘT TẤM LÒNG "
Cái nhấn chuột vội vàn không chủ ý
Hay một phút lệch đường trong suy nghĩ
Để giờ đi tìm lại bóng hình qua.
Nào Trương Tuyền, Lê Văn Thật, Ngân Gia
Nào em bé Maria, chị Tuyết Khanh đáng kính
Xin lỗi nhé Bình Nguyên, người yêu thơ của lính
Phan Thế Thủy, Lục Bình... những bạn mới quen
Phím gia gia chửi đời trong thói bon chen
Huyền Diệu Thơ viết những câu chan chứa
Và Thủy Trần, Thùy Linh... những cô em khác nữa...
Thúy Quê Hương đanh đá với bạn bè
Những sinh viên tràn ngập nắng trưa hè
Như Ngọc Sa, Vy Vy, Người Yêu Dấu
Ni Na buồn, nào ai có thấu
Diệu Linh Hương, còn du học xa quê
Những cô giáo khoa văn, rất giỏi làm thơ
Như Thụy Kha, Phương Thy, Hồng Thảo...
Tép Thùy Linh đưa những câu chuyện ảo
Mà tính nhân văn soi rọi lòng người
Nào Thanh Hà, Mia, Kim Cúc, Bé Lười
Tím Tường Vi, tím cả trên bờ lốc
Hoa Ngọc Hà ốm nhôm mà chân thật
Hạ Trang đâu? lại nhớ Bóng Bay Hồng,
Thanh Hải về... biết có gặp được Huyền Nhung?
Diệu Thúy tự hào khi: "cha tôi đã từng là người lính..."
Sao yêu quá những con người không toan tính
Viết vô tư như trang trãi lòng mình
Hằng Nga cười trong vũ điệu đẹp xinh
Đóa Champa trên đất Lào tươi mắt
Cô M.C có những lời bình sâu sắc
Như lời phê của một giáo viên văn...
Dã Quỳ ơi, còn nở hoa chăng?
Cho Má Lúm Đồng Tiền tặng Người Con Gái Việt
Ôi những bạn bè ta, những tình yêu tha thiết
Như Hoa Xuân mãi miết dạo chơi...
Nào còn nhiều, nhiều lắm... các bạn của ta ơi
Nhưng xin lỗi đã làm rơi danh sách
Ôi bờ lốc, tự do ghi chép
Tự do lưu, xóa bất kỳ ai
Trong đó ta bắt gặp những thiên tài
Mà ngoài đời, mắt thường sao thấy được
Đã một thuở ta từng ao ước
Có một ngày gặp mặt cùng nhau
Sao bây giờ, tự giết lòng đau
Ta xin lỗi, vạn lần xin lỗi.
... ...
Hai người bạn đi trên
đường vắng vẻ. Đến một đoạn, họ có một cuộc tranh luận khá gay gắt và một người
đã không kiềm chế được giơ tay tát vào mặt bạn mình. Người kia bị đau nhưng
không hề nói một lời. Anh viết trên cát: "Hôm nay, người bạn thân nhất của
tôi đã tát vào mặt tôi".
Họ tiếp tục đi, đến một con sông, họ dừng lại và tắm ở đấy.
Anh bạn kia không may bị vọp bẻ và suýt chết đuối, may mà được người bạn cứu.
Khi hết hoảng sợ, anh viết lên đá: "Hôm nay, người bạn thân nhất đã cứu
sống tôi".
Anh bạn kia ngạc nhiên hỏi: "Tại sao khi tôi đánh anh, anh viết trên cát,
còn bây giờ anh lại viết trên đá?"
Mỉm cười, anh trả lời: "Khi một người bạn làm chúng ta đau, chúng ta hãy
viết điều gì đó trên cát, gió sẽ thổi bay chúng đi cùng với sự tha thứ... Và
khi có điều gì đó to lớn xảy ra, chúng ta nên khắc nó lên đá như khắc sâu vào
ký ức của trái tim, nơi không ngọn gió nào có thể xoá nhòa được...”
Hãy học cách viết trên cát và trên đá. Tình đời của Tuyết Khanh thì viết lên đá hay lên cát đây
Chủ nhật vui nhé cô
Câu chuyện thật cảm đọng, không chỉ người trong cuộc mà người ngoài cũng thấy sự trớ trêu thời nay, sao mà gia đình đó lại làm vậy chứ. Ai nói "ruột bỏ ra, da bỏ vào' vậy, con nguòi đã là vốn quý rồi, huống hồ là con, cháu ruột thịt nhà mình hỡi ai.
Làn nữa, chỉ ra rằng, tình cảm bạn bè, đồng nghiệp có ý nghĩa không chỉ trong giao lwu mà cả trong thực tế cuộc sống hàng ngày.
Cảm động thay tập thẻ cán bọ, giáo viên, học sinh nhà trường đã dang rộng cánh tay, ủng hộ, giúp đỡ mẹ con cô giáo không may gặp phải sự đời trớ trêu,
Một bài học nhỡn tiền đó các bạn.