Như hoa xinh bên anh lính đôi mươi
Chiều cuối tuần bên nhau cùng dạo phố
Điểm dừng chân thường quán cóc ven đường
Anh lên đường cùng đồng đội giữ gìn
Bình yên cho bao người sau trận tuyến
Bên giảng đường em gái nhỏ đợi mong
Sau ba năm anh vẹn nguyên trở lại
Cùng em yêu tiếp nối chuyện ngày qua
Anh lớn hẳn sau bao ngày binh biến
Em vẫn còn mơ mộng bướm với hoa
Ngày ra trường em về vùng xa lạ
Biên giới buồn heo hút những chiều mưa
Anh cố gắng tìm nơi công tác tốt
Để cùng em xây hạnh phúc lâu dài
Bầu nhiệt huyết trong em đang lưu chảy
Tuổi trẻ nào chẳng muốn khẳng định mìnhEm muốn bằng đôi chân mình đứng vững
Không dựa vào ai dầu đó là anh
Và cứ thế mình dần xa nhau mãi
Cố giữ gìn nhưng vẫn phải chia tay
Hơn năm năm biết bao là kỷ niệm
Hai đứa đành quay mặt làm ngơAnh và em cùng chung một chuyến đò
Ánh mắt chạm nhau, cùng ngoảnh mặt
Bước lên bờ hai đứa hai lại phương
Hai mươi năm sau nữa lại gặp nhau
Hai mái xanh đầu giờ đã hoa râmBên quán cóc ven đường mình thân thuộc
Nhắc chuyện qua: - “sao ngốc quá đi thôi”
Tuổi trẻ nào chẳng muốn khẳng định mình
Em muốn bằng đôi chân mình đứng vững
Không dựa vào ai dầu đó là anh
Thế này thì không ổn rồi !!!
Phải chi ngày đó cứ hết lòng với nhau như Rô mê ô và Ju li ét nhỉ !
Nhưng thế mới là chuyện xưa bạn nhỉ.
Chúc bạn vui nhé !
Chuyện xưa "ngốc" vậy, chuyện nay lại dài
Chuyến đò cập bến nhà ai
..
Bác lính gia này mà được NGÔC thì cũng hay
Thơ hay, nội tâm, man mác...
Mong Em vui, quá khứ để giành nha.
...Người tôi yêu có ánh mắt u sầu
Giờ cô giảng thường nhìn ra cửa sổ
Thích bên tôi những chiều rong ngoài phố
Hay chọn màu áo trắng thơ ngây...