Con người được sinh ra từ trong tình yêu và được nuôi dưỡng trong tình yêu, lớn lên tình yêu đó lại được phát triển và tiếp tục nảy mầm tạo cho cuộc sống thêm nhiều màu sắc hương vị của cuộc đời.
Như vậy lòng ghen ghét, đố kỵ nhau phát xuất từ đâu? suy cho cùng thì nó chính là sản phẩm của tình yêu.
Khi người ta thương yêu ai đó nhiều và cũng mong chờ người đó dành lại cho mình một tình yêu thương tương ứng.Nhưng khi họ có cảm giác tình yêu thương họ nhận lại bị chia sẽ bớt đi bởi người này hay người khác thì lòng ghen ghét đố kỵ lại xảy ra. Và tuỳ theo tính cách từng người mà nó được thể hiện ra bên ngoài có lúc như những trận cuồng phong , có lúc như những đợt sóng ngầm trong lòng đại dương,...
Tất cả cũng chỉ vì muốn được yêu thương, muốn được chia sẽ mà không toại nguyện.
Sao ta không trở về cái nơi đã phát sinh ra ta là tình yêu thương bao la đó? mà lại tạo cho mình sự đố kỵ ghen ghét nhau! Như vậy có ích lợi gì đâu trong cuộc sống?
Nếu mọi người đều yêu thương nhau thì trong xã hội sẽ không còn cần đến luật pháp và sẽ không bao giờ nói đến chiến tranh. Đó có phải là một giấc mơ mà ai cũng muốn có, nhưng thực tế thì khó mà thực hiện được.
Thiên đường ở sau cửa địa ngục
Ai qua phải chết một đôi lần !
Anh gom cô đơn nối lại
những giọt buồn
trong đôi mắt chiêm bao của từng đêm dông bão
cái rét gánh tương tư về trong lảo đảo
từng giọt mưa trò chuyện với cơn mê
Đã vắng tanh không tiếng guốc em về
mầm tóc ngủ quên trên vầng trán héo
tiếng đàn buông chùng ngón tay xiêu vẹo
kỉ niệm nào thao thức giấc môi thơm
Anh đã bỏ những ngày lặn lội áo cơm
đôi mắt quầng thâm bờ đêm trăn trở
đã vứt đa mang mà đời chưa dứt nợ
có cảm thông nào không lẻ hạt thương vay!?
Một mình anh quay quắt nhớ... đêm nay
ly rượu đắng bởi không mời em được
lũ dế ngoài hiên khóc gì mà não ruột
dăm tiếng buồn rao bán chẳng ai mua
Những ngón gầy ngun ngút gió đêm khua
anh hái thanh âm xâu thành chuỗi hạt
ngoài kia loài mưa vẫn hát
trong phòng khuya anh nhốt một chỗ ngồi
Con nhện giăng tơ để rớt những bồi hồi
không vá được những vòng tròn hoài niệm
ngỡ là quên cơ hồ tìm kiếm
một tiếng đêm ngầm ngập buốt tim người.