thơ Xuân Khanh
khẽ khàng nỗi nhớlen nhẹ vào cánh tay
run rẩy chạm ngày
con mắt đói
qua vùng ảo giác
anh với nửa miệng cười
rụng xuống hư vô
từ cõi mơ hồ vươn dậy
mùa xám hay mùa xanh
giữa làn ranh khói bay hờ hững
em với tay đón nhận
thổi vào hy vọng
xanh xanh ước mơ
xua dần nỗi nhớ ...
XK
ảo giác ngày run rẫy
Trả lờiXóavòng tay anh vuông tròn
đêm về ảo giác tím
nỗi nhớ nào không tên...
ghé thăm chị, một ảo giác hiền hòa dễ thương!
quờ tay chạm chỗ xa xanh
Trả lờiXóabước ra ngõ vắng chòng chành phía nâu
quay vào nhà đụng u sầu
vốn lơ lững mắc đầu cầu nhân gian ...
Em đứng nhìn mây
Trả lờiXóaHây hây má đỏ
Gió ơi hỡi gió
Lùa qua lối nầy
Chiều vui Xuân Khanh.