Ngày ….. tháng 8 năm 1980
Hai
tiếng vùng sâu thực là một khủng khiếp đối với những giáo sinh mới ra
trường. bao ước mơ tốt đẹp của nghề cũng không còn khi cầm quyết định
trên tay.
Vậy
là phải xa rời ánh đèn rưc rỡ của vùng Thị Trấn để đến một vùng sâu heo
hút. Ôi! Cuộc sống của mình sẽ ra sao? Khi vừa bước chân vào đời, mình
phải xa gia đình để đi đến một vùng nào đó xa xôi chưa hình dung nổi.
Thôi cũng liều “ nhắm mắt đưa chân” xem nghề nghiệp của mình sẽ đi đến
đâu.?
Ngày mai cứ đến đấy xem có thể theo nghề được không?Ngày ….. tháng 9 năm 1980
Ngày đầu tiên mình đến nhiệm sở. Gọi là nhiệm sở cho oai chứ thật ra đó chỉ là những ngôi nhà đơn sơ nằm trong rừng cây cuối xóm… . Đường đến trường mới vất vả. Khai trường còn nằm trong mùa mưa, nước tràn trên từng đoạn đường lầy lội. Từng quãng một mình phải xắn quần lên cao để bước cho khỏi vướng sình lầy. Những con đỉa nghe nước động vội vàng lao tới… eo ơi! Nhìn mà khiếp sợ, lỡ bước qua rồi mình không dám ngoái đầu nhìn lại.
Đường
đi là thế. Nơi ở thì tươm tất hơn vì mình được ở một nhà gần ngay
trường. Chủ nhà có vẻ thông cảm cho tình cảnh của mình. Hơn nữa hình như
bà cũng có con là giáo viên nhưng nghe đâu dạy ở Thị Trấn nào đó nên
mình cũng phần nào an tâm hơn khi ở lại đây. Và điều này cũng cho thấy
là người dân ở đây rất quí trọng giáo viên
Ngày ….. tháng 9 năm 1980
Một
thất vọng nữa lại đến. Mình phải dạy những đứa trẻ như thế này ư! Sao
mà gớm ghiếc thế! Thật tình mình chưa từng hình dung có những đứa trẻ
nhếch nhác như thế này ở trường. Chiếc áo trắng nhưng giờ đây đã mang
đầy những dấu vết sình lầy không tẩy sạch, không biết gọi nó mang màu gì
cho đúng. Quần thì không phải ngắn mà cũng chẳng phải dài, hình như là
chúng mặc của ai đó. Có những bé trai đầu tóc cứng đơ, mặt mày, tay chân
đầy đất cát, đứa ở trần, đứa cột áo ở cổ, đứa cột quần ở bụng,…
Mình
nhắm mắt lại không dám nhìn chúng nữa vì chúng đang thao láo nhìn mình.
Mình muốn bỏ chạy trở về Thị Trấn của mình, nhưng những con đỉa đã chặn đường mình trở lại. Mình
nhắm mắt mà nhận học trò, tự nhũ là sẽ dạy qua loa, kết quả ra sao cũng
được. Khi nước khô rồi mình sẽ về nhà thôi, không đến trường nữa đâu.
Sợ lắm lắm!
Ngày ….. tháng 10 năm 1980
Mình
lên lớp với tâm trạng như thế. Hình như học trò mình biết mình không
yêu chúng, sẽ bỏ chúng mà đi nên chúng rất e dè với mình. Không đứa nào
dám làm trái lời mình dạy và luôn với ánh mắt nơm nớp lo sợ. Thật tội
nghiệp. Mình cảm thấy hơi hối hận vì có suy nghĩ sẽ bỏ mặc các em.
Ngày ….. tháng 5 năm 1981
Thắm
thoát năm học trôi qua lặng lẽ. Mình không hiểu vì sao mình lại có thể
kéo dài thời gian ở đây như thế. Mùa hè đến. Mình vui mừng và tự nhủ sẽ
không bao giờ trở lại cái xứ sở buồn hiu hắt ấy. Mình sẽ ở nhà với ánh
đèn rực rỡ che khuất ánh trăng. Có những nơi giải trí văn minh, xa hoa
tuy không bằng thành phố nhưng cũng cho ta cảm giác đầy đủ tiện nghi.
Ngày ….. tháng 6 năm 1981
Mình
trở về gia đình bên vòng tay ấm áp của mẹ hiền, trong ánh mắt bao dung
của cha già, với sự quấn quít tình cảm chị em, bạn bè. Mình ngụp lặn
trong hạnh phúc, đã quên mất ngôi trường đáng thương và lủ học trò ngơ
ngác của mình.
Ngày ….. tháng 9 năm 1981
Những
cánh hoa phượng cuối cùng rơi khỏi cành, các em mình ríu rít chuẩn bị
ngày khai giảng, mình lại thẩn thờ. Ta trở lại trường nữa không? Nhiều
đêm mình trở mình thức giấc, nằm lặng im suy nghĩ trong đêm tối. Cha mẹ
mình không bao giờ ngăn cản các con trong việc lựa chọn điều kiện công
tác, nhưng dù thế nào đi nữa thì phải công tác cho tốt. Đó là điều mà
cha mẹ mình mong muốn.
Ngày ….. tháng 9 năm 1981
Sáng ra, uể
oải vì một đêm thức trắng, ở nhà thì cô đơn buồn bực làm sao
! mình đi, đi đại đâu đó cho đỡ buồn cái chân mới được, hình
như nó vẫn cứ lưu luyến con đường đi tới trường quê đó nhỉ ?
Không ! Phải đi ra hướng chợ kia ! Hay một hướng nào khác, nhất
quyết không đi, không nhìn, không nghĩ tới cái vùng quê có những
em bé dị hợm…đó nữa…
Bỗng, từ phía xa…một số em bé chạy như bay tới.
- Em chào cô !
- Chào cô !
- Cô ơi !
- Cô ! sao cô không đến cùng chúng em !
Đứa
thì mặt mày tèm lem tèm luốt, đứa thì đứng thở chẳng ra hơi,
đứa thì mồ hôi nhễ nhại, có đứa còn lọt tọt đằng sau vì
không đủ sức chạy tới cùng các bạn…Chúng ào tới, ôm cô, nắm
tay cô, quỳ xuống dưới chân cô…Trời ơi ! nhìn chúng, mình nghẹn
đắng cả lòng. Nhìn chúng, mình không cầm được nước mắt. Nước
mắt cứ chảy ròng ròng…
- Làm sao các em đi đến đây được vậy? Các em đi với ai?- Tụi em không thấy cô tới trường, nghe bác Tám xe lôi nói biết nhà cô. Tụi
em nhờ bác ấy chở ra tìm cô. Cô ơi! Cô còn dạy chúng em nữa không cô?
- Các em đi đến đây ở nhà có ai biết không ?
- Dạ… không ạ! Các em lí nhí trả lời
- Các em biết đi như thế này ở nhà ba mẹ các em lo lắng lắm không? Bây giờ các em vào nhà cô ăn cơm rồi chuẩn bị đi về nha
- Cô có cùng đi với tụi em không cô? Các em rụt rè hỏi.
- Có chứ, cô sẽ đi cùng các em về trường.
- Thật hả cô? Cô không bỏ tụi em hả cô?
- Thật mà. Cô không bỏ các em đâu
- Mình được học với cô rồi, cô không bỏ mình nữa.Các em nhảy cẫng lên reo mừng. Nhìn chúng vui vẻ lòng mình ấm lại. Đây mới thật là hạnh phúc của mình.
Một cái tâm trong sáng,,,trong nghề nghiệp... thật đáng trân trọng