Ngày ấy, khi mới có ngày Nhà giáo Việt Nam chúng cũng bàn nhau sẽ tặng
quà gì cho cô chủ nhiệm, mỗi đứa mỗi ý bàn mãi không thống nhất được.
Cuối cùng lớp trưởng xin ý kiến cô. Cô bảo rằng cô chỉ nhận những món
quà từ tay học sinh làm ra để tặng cô, như vậy mới có ý nghĩa và quan
trọng hơn hết là những điểm 10 của các em nở đầy trong sổ điểm đó mới
chính là những món quà quý giá nhất. Ngày 20/11 năm đó lớp đã tặng cho
cô một bức tranh do các em vẽ trên giấy tập, bằng nét vẽ ngây ngô, màu
sắc không được hài hòa . Trên cành cây với nhiều hoa trái có hai con
chim đứng cùng cành nhưng lại nhìn về hai hướng. ( Ngày
ấy các em đâu được học mỹ thuật như bây giờ) kèm theo lời chúc: Chúc
thầy cô luôn vui vẻ. Các giáo viên khác trông thấy bức tranh đùa vui
rằng học sinh chúc thầy với cô không bao giờ cùng chung chí hướng, dù
đang ở rất gần nhau. Lúc đó trường có 2 lớp 9 và 2 giáo viên chủ nhiệm
là hai thầy cô còn độc thân, rất thân thiết với nhau. Và cả học sinh hai
lớp cũng cùng nhau sinh hoạt hầu như không phân biệt lớp nào. Học sinh
của lớp học rất chăm, cuối năm các em đỗ tốt nghiệp 100%. Rồi các em học
dần lên cao, hiện giờ mỗi em đều có một địa vị trong xã hội. em thì
đang là cán bộ, chính quyền ở địa phương, em đang công tác ở tỉnh, em về
thành phố,…mỗi đứa mỗi ngành. Nhưng ngày họp mặt này chúng không phân
biệt ngành nghề, địa vị mà như là trẻ con còn học cô ngày nào. Cô tiếc
thầy chủ nhiệm của lớp cũ không còn nữa, nếu không cô và thầy sẽ vui
biết mấy khi cùng nhìn những học sinh ngày nào của mình đã và đang lớn
lên từng ngày trong xã hội. Lớp trưởng cũ thấy các bạn bàn cãi mãi không
xong bèn lên tiếng: các bạn ơi! Hãy để cho cô quyết đinh đi. Chỉ có cô
là quyết định công bằng nhất!
Cả nhóm nhao nhao lên đồng ý, cô bảo thế nào là chúng em sẽ thực hiện như lời cô nói.
Cô dịu dàng nhìn các em hỏi: Quỹ của các em còn được nhiều không? Ý cô
thế này từ lâu nay chúng ta họp mặt ở gần trường cũ rồi, các bạn gần
nhau nhiều và hoàn cảnh của từng bạn ở đây mình đều biết rõ. Riêng các
bạn đi xa chúng ta chưa thăm được. nếu các em thấy nhân cuộc họp mặt này
ta tổ chức thăm các bạn ở xa, vừa động viên bạn, vừa biết thêm được một
địa phương nữa thì tại sao ta không đi? Vấn đề ở đây là điều kiện đi xa
như vậy thì phải có tổ chức. Vậy lớp trưởng và lớp phó có thể tổ chức
cho các bạn đi thăm nhau được không?
Lớp trưởng lên tiếng: Em biết phải làm sao rồi.Nhưng bây giờ bắt đầu từ nhà bạn nào trước hả cô?
Theo cô mình đi nhà bạn nào xa nhất trước.
Cả nhóm giờ lại bàn phương thức đi và cách liên lạc với nhau. Thông báo
đến bạn sang năm được đón thầy cô và các bạn đến thăm…
Cô nhìn đám học trò mà lòng rộn vui, vì chúng vẫn tôn trọng cô như ngày nào còn ở lớp cô chủ nhiệm.
góp 2 bài hát cho bài viết của em xôm tụ
Vì bệnh chút xíu tiêu đời…cỏ xanh
Cũng may được cấp cứu nhanh
Trong cơn nguy biến giật dành từng giây…
Bây chừ trốn viện vào đây
Thăm bạn đôi phút chuồn ngay thui hà.
Chúc bạn luôn khỏe đẹp ra
Ngày thì vui vẻ tối là ngủ ngon
Tặng bạn hoa nhỏ cỏn con
Chân tình tha thiết đầy tròn tình thân
Mong tình kết nối cận lân
Thăm nhà ghé ngõ bén dần thân thương
thăm blog của Thế Phương. Chúc Bạn ngày mới nhiều niềm vui và hạnh phúc
nhé.