Khaly Chàm
tặng Khanh & Phượng đọc
cho vui
lặng
câm nỗi buồn cô độc
hàng
đêm tôi mở rộng cửa
chờ
ngọn gió hoang vu từ phương trời xa
để
gió biết còn có chỗ để quay về
ngưng
tụ thành một đóm sáng
những
sợi tóc thuở nào bay đi biệt tăm
có
thể đã hóa thành những hạt nắng
hay
là những giọt mưa xám lạnh
thế
nào rồi cũng phải theo gió mà về
nỗi
chờ mong như sợi khói tan nhanh
que
diêm lạnh mỉn cười
cát
bụi trở về trú dưới thềm rêu
hát
những lời ca về thân phận
và
cửa vẫn rộng mở
vài
con ốc sên cần mẫn
ý
niệm được sự thoát xác
chậm
rãi bò vào chạm mặt bóng đêm
rồi
sẽ có một ngày
không
cần phải mở hay khép
những
con mắt khắc kỷ
phóng
ra những tia lửa vô hình
chỉ
còn lại nhúm tàn tro
lặng
nghe có tiếng bước chân khẽ khàng
chuyển
thành sóng âm nhập vào tâm tưởng
em/
gương mặt hiện
cười
tươi đưa tay vẫy chào trong vùng ảo giác
tôi
chợt bật cười…
thật
sao?
Sài Gòn 19/10/2012