Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

NHẬT KÝ ... YÊU (t.t)


 4. NGÀY... CUỐI

mặt trời rực rỡ lên ngôi
rộn ràng Thiên Sứ rạng ngời linh lan
hân hoan bao nẻo địa đàng
cõi yêu hằng sống thênh thang gọi mời.

Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

NHẬT KÝ... YÊU

1. NGÀY ĐẦU
ngày đầu bên tán xoài xanh
bồng bềnh mây trắng vờn quanh lưng trời
vụng về tay chạm bờ môi
lạc vào mắt đỏ hồn trôi nhọc nhằn.

2.MỘT NĂM
chanh chua mấy nẻo đường trần
sao em đằm thắm bên sân nhà người
lặng lờ một cụm bèo trôi
chạm âm thanh - vỡ vụn đời - nào yêu!

3.SAU .... NHIỀU NĂM
bước chân ai dáng liêu xiêu
gập ghềnh từng bước phiêu diêu mơ hồ
đường trần ga cuối đợi chờ
còi tàu xé nát đêm mờ mịt trôi

Thứ Tư, 27 tháng 3, 2013

KỶ NIỆM TRONG TA


Muốn quay về kỷ niệm đầu
Trong ta chỉ thấy đục ngầu gió sương
Cuốc kêu khắc khoải đêm trường
Lạnh lùng sâu thẳm vô thường âm thanh

Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

HOANG TƯỞNG


Lặng lẽ trước đêm
Khoảng  không vắng lặng
Bóng trăng như ngừng trôi
Gió như ngừng thổi
Oi  bức không gian
Chợt tiếng dế rỉ rả trong kẹt đất
Bắt đầu cho một bản giao hưởng đêm
Mỗi loài côn trùng góp thêm vào tiếng nhạc
Ai oán, du dương hay đằm thắm tình yêu
Lắng tai nghe mê mãi
Chìm vào hoang tưởng xứ cổ tích
Nơi chỉ có bình yên và ánh sáng
Nơi chỉ có yêu thương và hạnh phúc mênh mang…
Bỗng con chó hoang
Trên lề đường
Cất tiếng hú vang xa…
Giật mình bừng tỉnh
Màn đêm vẫn chìm trong màu đen trước mặt.

Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013

không cần phải mở hay khép


                                    Khaly Chàm
tặng Khanh & Phượng đọc cho vui

lặng câm nỗi buồn cô độc
hàng đêm tôi mở rộng cửa
chờ ngọn gió hoang vu từ phương trời xa
để gió biết còn có chỗ để quay về
ngưng tụ thành một đóm sáng

những sợi tóc thuở nào bay đi biệt tăm
có thể đã hóa thành những hạt nắng
hay là những giọt mưa xám lạnh
thế nào rồi cũng phải theo gió mà về
nỗi chờ mong như sợi khói tan nhanh

que diêm lạnh mỉn cười
cát bụi trở về trú dưới thềm rêu
hát những lời ca về thân phận
và cửa vẫn rộng mở
vài con ốc sên cần mẫn
ý niệm được sự thoát xác
chậm rãi bò vào chạm mặt bóng đêm

rồi sẽ có một ngày
không cần phải mở hay khép
những con mắt khắc kỷ
phóng ra những tia lửa vô hình
chỉ còn lại nhúm tàn tro

lặng nghe có tiếng bước chân khẽ khàng
chuyển thành sóng âm nhập vào tâm tưởng
em/ gương mặt hiện
cười tươi đưa tay vẫy chào trong vùng ảo giác
tôi chợt bật cười…
thật sao?

Sài Gòn 19/10/2012

Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013

TRĂNG HOANG...

 
đồng hoang gió hú gập ghềnh
chạm hồn cây cỏ bồng bềnh duyên xưa
mây chiều theo gió vụt đưa
liệng chao cánh  nhỏ chim đùa nghiêng bay
tiệc đêm trăng sáng lung lay
dế mèn trổi khúc đắm say lòng người
thạch sùng tặc lưỡi trêu ngươi 
hồn trăm năm cũ khóc cười nhân gian

Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

...CẢM ƠN...


Cảm ơn anh - một chiều xuân
Thổi bừng ngọn lửa - tình nhân ngày nào
Rực hồng vươn mãi lên cao
Hòa cùng tinh tú - sắc màu nhân gian
Xuân qua - xuân vẫn chưa tàn
Dòng đời xuôi ngược - mênh mang  tình người...

Thứ Tư, 13 tháng 3, 2013

KHOẢNG TRẮNG


vào rừng  xa
em nhớ anh
trước  biển xanh
em nhớ anh
trên đồi cao
em nhớ anh
giấc ngủ sâu
anh đâu?...
-   em yêu anh?
-   chưa,
vì trong em
có lúc
anh là khoảng trắng!

Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

ĐẦU NĂM THĂM DI TÍCH XƯA...

       Hôm qua, chi hội VHNT huyện Gò Dầu ( Tây Ninh) tổ chức đi thăm di tích các hoạt động về VHNT của Tây Ninh vào những năm đầu thế kỷ XX nằm trên núi Bà Đen.
       Một số hình ảnh trong chuyến đi này

Toàn đoàn tập trung trước đồi ngày trước từng dựng lều thơ của VNS Tây Ninh ở những năm đầu thế kỷ XX
Cả đoàn đang nghe nhà thơ Phan Kỷ Sửu kể lại cho cả đoàn về vị trí và sinh hoạt Lều thơ ở những năm đầu thập kỷ 80 của thế kỷ XX mà VNS Tây Ninh từng tổ chức

Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013

HỒN XƯA ĐÂU?...


     Hôm nay, mình  vừa viếng núi Bà Đen. Đến nền của chòi thơ xưa, cách nay 100 năm. Các văn sĩ thời đó thường đến đây để ngâm vịnh, giao lưu thơ ca với nhau và nhất là để thưởng ngoạn bạch mai trong những ngày xuân
    Tức cảnh sinh thơ mấy câu để nhớ lại những gì mình được nghe kể.

HỒN XƯA ĐÂU?

Trăm năm trước, ở nơi này
Bạch mai trắng xóa ngát hương bay
Tao nhân mặc khách hòa thi phú
Hào sảng giọng ngâm, vịnh bạch mai

Trăm năm sau, cũng nơi này
Rừng cây xanh lá gió nhẹ lay
Đồi cỏ đơn sơ dăm phiến đá
Hồn xưa đâu hỡi, dáng bạch mai?

Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2013

TIA CHỚP...


Xem ảnh với kích cỡ đầy đủ











Một tia chớp
Thèm khát
Đốt cháy thân thể của những sinh vật lướt ngang qua nó
Dục vọng lên đỉnh cao
Không từ bỏ một xó xỉnh nào mà nó không vươn tới
Đốt và đốt
Nó làm một việc mà mọi người xem chừng như bình thường
Như một quan tòa mang ánh sáng công lý đến cho cư dân bị vùng tối tăm lấn át
Nó nhân danh ánh sáng, nhân danh sự tiến bộ hay có thể hơn nữa là sự văn minh, đạo đức của loài người
Phán quyết
Lời phán quyết đó không cần sự thật, không cần biết đến đúng sai, không cần biết đến hậu quả ra sao khi mà tia chớp kia chỉ biết đến mình là sáng nhất.
Vô phúc cho những sinh vật nào đi qua mà thấy được một mảng tối trên mình tia chớp đó, có nguy cơ biến thành tro, tan vào không trung
Mặt trời rồi cũng có ngày tắt lịm ( khoa học đã chứng minh!)
Tia chớp kia sẽ mãi bơ vơ…

 ( chớp ở đâu mặc kệ, mình ngắm hoa cho lành   hehehehe!... )

Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

KHÚC HÁT LÁ RƠI...



Bóng trăng tròn
Trên cành cây
Treo ngược dòng sáng xanh
Chảy tràn trên hoa lá cỏ
Những hạt diệp lục tươi cười
Đón sương mai trong nắng sớm
Mặt trời lên
Chiếu hào quang chói lọi
Tia sáng xanh run rẩy chống chọi trong sự tuyệt vọng
Rồi tan vào không trung
Diệp lục bạc màu
Lá vàng khô rơi rụng
Còn đâu nụ cười tươi
Dưới ánh trăng huyền ảo
Bóng trăng tròn
Chơi vơi…