Thứ Hai, 30 tháng 11, 2009

TRẺ THƠ

" Mùa xuân ai đi hái hoa, mà em đi nuôi dạy trẻ, sao em muốn đàn em mau khoẻ, sao em muốn đàn em mau ngoan,hay bởi vì em quá yêu thương, những đôi môi đỏ, những đôi má tròn, em yêu từng đôi mắt sáng long lanh như những giọt sương...."

Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009

YÊU - GHÉT

   Con người vốn dĩ sinh ra là để yêu thương nhau.
           Con người được sinh ra từ trong tình yêu và được nuôi dưỡng trong tình yêu, lớn lên tình yêu đó lại được phát triển và tiếp tục nảy mầm tạo cho cuộc sống thêm nhiều màu sắc hương vị của cuộc đời.
           Như vậy lòng ghen ghét, đố kỵ nhau phát xuất từ đâu? suy cho cùng thì nó chính là sản phẩm của tình yêu.

Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2009

LỜI NÓI DỐI

Đạo đức kiến thức trao dồi
Học trò ngổ nghịch thầy ngồi đăm chiêu
Nghĩ suy, nghĩ mãi... bao điều
Học sinh vi phạm, bao nhiêu bực mình!
Sao cho có lý có tình
Tình thương trách nhiệm, phân minh rõ ràng
Kìa ngày thứ bảy lại sang
Qua giờ chủ nhiệm gian nan trong lòng
Trăm ngàn biện pháp cũng không
Không sao lay chuyển những " ông trời thần"
Họp phụ huynh, hội ý xa gần
Tạm thời roi vọt phân vân nghĩ hoài....
" Nói rồi lần một, lần hai,
Lần ba, lần bốn,..., ngày mai đánh trò"
Thế rồi thầy lại âu lo
Làm sao dám đánh học trò nơi đây?
Ai người thấu hiểu cho thầy???

Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

HƯƠNG XƯA

Con về lại thoáng hương xưa
Nhớ con đường vắng cơn mưa dệt dài
Nhớ con sông, nhớ luống cày
Độ mùa lũ tới tràn đầy quê tôi

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2009

VÔ TƯ

 NHẮN NHỦ 
Tuổi học trò nhiều mơ lắm mộng, 
Hoa bướm vườn đời xanh ngát ước mơ. 
Vô tư nhé! Hồn nhiên - Giận dỗi, 
Trống tan trường chân sáo rộn vang. 
Bao ước vọng bay lên trời cao rộng 
Với bạn thân - lớp học - thầy cô 
Hãy giữ lấy Em ơi, thời hoa mộng 
Mai xa rồi, tiếc nuối biết tìm đâu?

EM ANH LÀ THẾ ĐÓ

 Đừng vội trách Em anh quên lời hứa
Để Anh chờ, Anh đợi suốt tháng ngày
Đừng vội trách Em anh quên lời hẹn
"Chuyện hẹn hò" Anh đã biết rồi cơ!

MỘT SỐ HÌNH ẢNH NGÀY 20-11-2009


Thứ Ba, 24 tháng 11, 2009

MỘT THOÁNG HƯƠNG XƯA

Người đã đi rồi buổi chiều mưa 
Biết bao nổi nhớ lúc tiễn đưa 
Thời gian lặng lẽ mờ phai dấu 
Dáng cũ - Hương xưa cũng nhạt màu

NGƯỜI GIÀ...

    Thông thường một người khi nhiều tuổi được cho là đã già. Mọi người đa số đều chấp nhận như thế!

    Nhưng có phải ai nhiều tuổi cũng đều đã già không? hay là những kẻ ít tuổi là trẻ? Nếu thế thì tại sao đâu đó ta thường thấy những câu nói đại loại như: người ấy lớn tuổi nhưng sao cư xử như trẻ con thế? hoặc cô ta (cậu ta) trông trẻ thế mà đã già dặn ghê,....

VỀ NGANG TRƯỜNG CŨ

Về ngang trường cũ bồi hồi
Ngẩn ngơ nhớ đến chỗ ngồi năm xưa
Quanh năm dù nắng hay mưa
Chim non ríu rít sớm trưa đến trường

EM LÀ...

Em là bờ cát trắng
Anh là sóng vỗ bờ
Cuốn trôi bao phiền muộn
Xóa mờ những vết chân 

GỬI BẠN

 Mi có nhớ về trường xưa 
Mái trường mà đôi ta chung học 
Một mái trường yên ấm vô cùng 
Với những lớp xanh rêu phủ kín 
Cổng trường ta, mái ngói, sân cờ 
Một mái trường với bao thầy cô cũ 
Yêu mến học trò, tha thiết tương lai 

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

TRỞ VỀ

 Gió heo may nhè nhẹ 
Se lạnh một khoảng trời 
Chiếc lá vàng khe khẻ 
Trong màn sương mênh man... 

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

MỘT MẢNH ĐỜI

- Thưa cô, cho con gửi lần 20000đ tiền học phí
           Tiếng nói khẻ khàng của đứa trò nhỏ có tên rất vững chải trong tự nhiên " Sơn 9 2" trong giờ sinh hoạt lớp làm cô chú ý. Nhìn gương măt xanh xao, gầy guộc như vừa trải qua nhiều đêm không ngủ của Sơn cô chợt chạnh lòng.
           Trống tan trường vang lên, từng tốp học sinh lũ lượt ra về, tiếng nói tiếng cười líu lo xao động cả sân trường. Cô nhìn theo hoc sinh lớp mình dần ra khỏi cổng. Trong nhóm trò đó hiện rõ một bóng gầy gầy tách ra khỏi nhóm, vội vã bước đi với cặp mắt lo âu khác với  thường ngày
           Trong nắng chiều vàng vọt, Sơn vội đặt cái cặp được may bằng bao thức ăn gia súc lên bàn ở góc nhà, bước đến gần chiếc giường tre có người đàn ông nằm trên đó. Nó đưa tay sờ trán ông rồi tần ngần xuống bếp mở nắp nồi cơm nhìn. Không hiểu sao nó đậy vội lại, bước nhanh đến lu nước uống một ca đấy.
           Bóng nắng đã tắt dần, Sơn với tay lưới đi ra ruộng, nó vừa thả lưới vừa thầm cầu mong sao cho được dính nhiều cá dđể sáng mai nó có tiền mua thêm thuốc cho ba nó và một ít thức ăn ngon bồi dưỡng cho sức khoẻ của ba. Mấy ngày nay, ba nó trở bệnh không đi làm thuê được nên cuộc sống của hai cha con nó đã vất vã, giờ đây chỉ có mình nó lo toan. Trong đêm vắng, vang lên tiếng ếch nhái huềnh hoang, tiếng động của mặt nước lạnh buốt, nó vẫn lội từng thửa ruộng này sang thửa ruộng khác với hy vọng sẽ có nhiều cá để ngày mai mua thuốc, mua thức ăn cho ba và còn thừa tiền đóng học phí cho trường.
           Nó nhớ lại ở lớp chỉ có mình nó là đóng là đóng tiền theo kiểu góp lần lần như vậy. Mà sao cô không rầy nhỉ? Chắc là cô cũng thông cảm cho hoàn cảnh của nó. Nó nhớ ánh mắt hiền từ của cô động viên nó: " em ráng học nghe Sơn, tương lai em rất dài, em thông minh và chịu khó cô tin em sẽ thành đạt ở ngày mai". Nó nhủ thầm em sẽ cố gắng không làm cô thất vọng... hơn nữa nó còn phải làm cho ba nó vui nữa chứ. Dù rất khó khăn nhưng ba nó không bao giờ muốn nó nghỉ học. Ba nó thường bảo: Một đời ba thất học chịu khổ đủ rồi, con phải cố gắng học hành cho tốt, mai sau sống không thiếu thốn, cực khổ như ba
          Trời sáng dần, trên tay nó cái giỏ đựng những con cá mà đêm qua nó đã thức để bắt sẽ cùng nó ra chợ. Nó vội vã nấu cho ba nồi cháo để khi ông thức dậy có ăn, rồi mang cặp lên vai, lại vội vã tới trường. Nó quyết tâm không để cho ba nó và cô giáo phải thất vọng vì nó.

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2009

VIÊN PHẤN

Đẹp hình viên phấn làm sao
In trên mặt bảng một màu trắng trong
Viên phấn gửi cả tấm lòng
Phấn theo nghề giáo tô hồng giấc mơ

Thứ Năm, 5 tháng 11, 2009

CHIÊM BAO

Đêm qua em lại chiêm bao
Thấy anh thương nhớ dạt dào hồn thơ

Bóng ai in dưới trăng mờ 
Dìu nhau qua những bến bờ đêm trăng

ĐÁNH THỨC

 Ta ngỡ... 
Tình đã chết theo năm dài cô lẽ 
Trong cuộc đời không còn được mùa xuân 

Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009

LÀN GIÓ LẠ

Anh là cơn gió lạ
                    Ngày cuối xuân êm ả.
                    Len nhẹ vào vườn em
Cỏ cây dang tay đón

Hoa lá hát chào mừng

Thứ Ba, 3 tháng 11, 2009

QUÊ MỚI

Gió chiều lang thang trên đồng vắng
Nhánh cây buồn run rẩy nhẹ lay
Chiếc lá vàng mệt mỏi buông tay
Bay lảo đảo trên đồng nước trắng

TRÁCH AI

 Dòng nước trong xanh ai khuấy động?
Lững lờ con cá lội bơ vơ
Trách ai kia khéo hững hờ
Để cho thuyền cách bến bờ ngàn năm
Đã từng bảo buông dầm chờ đợi
Mặt nước trong soi bóng trăng thanh
Bên bờ rặng liễu xanh xanh
Ngẫn ngơ rũ bóng buồn tênh xuống hồ

EM MUỐN BIẾT

Em muốn biết khi em về quê cũ
Có ai buồn, ai nhớ đến em không?
Có ai không thổn thức giữa đêm buồn
Gửi nhung nhớ về người em bé nhỏ?

Em muốn biết khi em về quê cũ
Những người thân còn ở lại nơi này
Có thấy buồn: xuân vắng một cành mai
Trãi trên lá, in dài trên cây cỏ


Em muốn biết khi em về quê cũ

Những chuỗi ngày dằn dặt sẽ thiếu em
Biết ai kia có giữ vẹn lời nguyền
Theo năm tháng không bao giờ quên lãng

Em muốn biết phương trời kia lẽ bạn
Người có còn giữ mãi bóng hình em
Nhũng chiều thu mưa lạnh ngắt qua rèm
Có nhớ đến! hay không nhớ đến!

Kỷ niệm xưa dang tay chào âu yếm

Dáng xinh xinh hoài vọng tháng năm yêu
Riêng về em! em sẽ nhớ thật nhiều
Nhớ mãi mãi dù ngàn năm xa cách

Như ngầm cháy tình yêu trong tiềm thức
Những chuỗi ngày êm đẹp sống bên nhau
Những mùa thu nhìn lá thắm phai màu
Trong nhung nhớ đưa sâu vào kỹ niệm

Ngày xưa đó cánh chim trời xao xuyến
Dấu ái đời còn tươi thắm trên môi
Sẽ khắc sâu dù biền biệt bốn phương trời.


                                 8/1972

MƠ ƯỚC NGÀY XƯA


Từ thuở bé tôi mơ nghề cô giáo
Giống như cô đã dạy lớp vỡ lòng  
Dáng hiền hoà với ánh mắt bao dung  
Luôn dịu ngọt với lũ trò tinh nghịch  
Hình ảnh ấy theo tôi vào ước vọng  
Suốt một thời cắp sách mộng mơ  
Hoa bướm tuổi thơ với bao trò chơi lạ  
Không xoá mờ được ước vọng ngày thơ.

                      ********

Một sớm mai - tôi bước vào sư phạm
Lòng rộn vui vì đã thoả ước mơ
Ngày tháng dần qua - tôi là cô giáo
Về quê mình để dìu dắt đàn em
Ngày đầu tiên khi đứng trên bụt giảng
Nụ cười hiền ngày ấy đã động viên
Tôi gắng sức miệt mài bên giáo án
Gởi tâm tình vào lời giảng - bài ghi
Ánh mắt thơ ngây nhìn tôi như ngày trước
Chúng tôi nhìn cô giáo của ngày xưa
Tôi chợt hiểu: dáng hiền hoà thuở ấy
Ánh mắt bao dung cô nhìn lũ học trò
Lòng cô rộng - mênh mang - chan chứa
Tình yêu nghề - yêu trẻ biết bao nhiêu
Tôi thầm nhủ: " Em theo gương cô đấy
Sẽ yêu nghề - yêu trẻ suốt đời em".

                                   11/2003


Thanh
  • Thanh
  • 19:05 3 thg 11 2009
Từ ước mơ , cô đứng trên bục giảng       
Hướng đàn Em vững bước trên đường đời       
Cô ơi cô, chúng Em từ mọi nẻo,         
Luôn nhớ người dìu dắt chúng Em đi..